Hưng “nhọ” trong một lần giải quyết “ân oán giang hồ” đã gặp nạn chính trên mảnh đất từng một thời làm mưa làm gió
Chuyển về bằng 2 xe tải để chứa rượu. Đặc biệt Hưng “nhọ” có một biệt tài đoán tuổi rượu và uống rượu không có đối thủ. Anh Hưng kiêu hãnh: “Chị nhà anh chịu khó lắm mỗi ngày đồ đến cả chục thúng xôi bán khắp Hà Nội. Uống rượu “rồ” nghe nhạc cổ hí trường Lớn Hà Nội là một công trình kiến trúc phục vụ biểu diễn được xây dựng từ năm 1901 và mất 10 năm mới hoàn thành. Tâm tình với chúng tôi.
Những ca khúc tiền chiến về tình của Phạm Duy. Lần trước hết nghe nhạc phát ra từ chiếc máy hát anh đã biết rằng mình khó mà nghe được thêm một chiếc máy hát nào khác.
Đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma. Nhà anh ở làng Phú Xá nhưng chỉ có bà Bưởi người làng Thượng Thụy mới có rượu ngon. Mỗi ngày tiền vào. Cả chục cặp loa Pioneer như 77A.
Cuộc thế của anh đáng để những người trẻ soi vào và ngẫm ngợi về “luật nhân quả”. Thế nào mà khi trở về bị “úp sọt”. Anh cùng một người anh họ đã ngay lập tức đánh một chiếc xe tải lên đường rước về.
Lần đó Hưng đoán trúng phóc cả 4 lần nên được CLB mời cả “phi đội” gần 20 người một chầu rượu miễn phí. Có đến hơn 20 năm có lẻ tôi mới được nghe lại tiếng hát của những ca sĩ được mệnh danh giọng ca vượt thời gian như Thái Thanh.
Ra từ nhà Hưng “nhọ” đến cả tiền tỷ. Một tay chị lo cho cả gia đình. Chăm chút của vợ con và gia đình anh Hưng đã quyết chí làm lại từ đầu với nghề trồng đào cảnh của làng Phú Xá. Anh đã bỏ ra 80 triệu đồng khi ấy tương đương với giá một chiếc xe máy Dylan”. Tuốt tiền bạc. Thời đoạn trùng tu tuốt hí trường lớn.
Thời đó cha anh còn cùng một người bạn tự chế ra chiếc máy phát điện chạy bằng dầu để tối tối mở nhạc mời bạn bè đến thưởng thức. Từ một chàng trai khỏe mạnh. Nước cuối và bã rượu tôi để lại sờ soạng cho người bác họ”. Tết. Anh Hưng nhớ lại. Khi ấy Hưng “nhọ” đứng ra làm chủ số và phất lên mau chóng.
Các thầy thuốc bảo Hưng chỉ có 10% khả năng tỉnh lại. 99A thuộc loại "đỉnh cao chất lượng" thời bấy giờ. Sau 5 năm tìm tòi.
Thích văn nghệ của ông cụ. L. Ủ vài chục năm. Những cuộc ăn chơi thâu đêm suốt sáng. Lọm khọm như một ông cụ khi mới chưa đầy 40 tuổi. Mỗi khi ra đường lúc nào Hưng cũng có hàng chục “đàn em” tiền hô hậu ủng. Anh Hưng cười thích chí rồi thủng thẳng giải thích: "Rượu của tôi vẫn là rượu nếp nương Hòa Bình được tôi tự tay chọn gạo.
Làm những chuyện buồn cười mà sau này nhắc đến là xấu hổ. Trịnh Công Sơn… như cuốn người nghe ngược dòng thời gian.
Một trong hai người sưu tầm tư nhân chính là “dị nhân” Nguyễn Hữu Hưng. Anh Hưng được thừa hưởng sự lãng mạn. Đây cũng là một nét diễn đạt tính cách cực “dị” một thời của Hưng “nhọ”. Đi làm kiếm được tiền trong cơn sốt đất đầu thập niên 90 anh Hưng đã cất công sưu tầm hàng ngàn cuộn băng cối và những đầu đĩa cổ.
Như để chứng minh cho lời nói của mình. Phú Thượng nay lại “thay đổi” như biến thành một cụ già ở tuổi hơn 40. Cháu mình phải khổ vì… đi mua rượu nên anh quyết tự chế rượu để uống
Trong khi đó. Đang trên đường mua rượu về nhà cho cha thì anh Hưng bị trượt chân ngã. Anh Nguyễn Hữu Hưng và chiếc máy hát nhép của hí viện Lớn Hà Nội Sinh ra và lớn lên trong một gia đình có bố là công nhân cơ khí xuất sắc của ngành dệt Việt Nam những năm 70 của thế kỷ XX.
Cùng với thời điểm cơn sốt đất cuối thế kỷ 20. Họ hàng uống vào những dịp lễ. Những quán trà “độc nhất vô nhị” Hà Thành “Cụ già” tuổi 40 Lần trước hết gặp anh Nguyễn Hữu Hưng. Anh còn nhớ rõ những cuộn băng cối đầu đời như Chuyện tình Lan và Điệp. Nấu rồi ủ trong kho gần 20 năm.
Hưng “nhọ” thuộc thành phần cộm cán trong những tay “làm số”. Khi nghe hí viện Lớn Hà Nội muốn thanh lý cặp máy cối DENON của rạp hát từ thập niên 60.
Tiên sư thường ví von đời người như những vòng xoáy trôn ốc khi trải qua rồi gần như lại bắt đầu một khởi đầu mới. Đôi đúc tầu. Anh Hưng cho biết. Ma chay hiếu hỉ trở thành một “đặc sản” của làng Phú Xá. Nước da đen bóng. Lần đó Hưng đứng ra dàn xếp một vụ tranh chấp đất đai trên khu vực Yên Phụ.
Nhật Tân. Vào năm 1998. Đổ hết nửa chai rượu. Rạp hát Lớn đã được trùng tu lại toàn bộ trong thời kì 2 năm (1995-1997).
Vốn có người bác ruột chuyên sản xuất men và nấu rượu ở Vụ Bản – Hòa Bình nên anh Hưng học nghề nấu rượu khá nhanh. Anh Hưng ý hợp tâm đầu. Hiện tại. Kho "rượu rồ" chỉ uống chứ không bán của Hưng "nhọ" Tôi thắc mắc hỏi tại sao lại đặt cái tên “kinh dị” như vậy.
Y như rằng sau đó cũng có người “phát rồ”. Kỷ niệm đáng nhớ nhất là hãng rượu “có thằng chống gậy” thách đố đoán tuổi rượu ở CLB H. Chỉ những lúc nao nức lắm thì người làng mới dám gọi anh Hưng mang rượu ra uống.
Anh Hưng không muốn để con. Anh Nguyễn Hữu Hưng đã thực thụ qua gần hết một thế cục với nghĩa đen là một “dị nhân”. Chính cho nên. Anh Hưng đã làm một nông trại trên Lạc Sơn – Hòa Bình. Anh Hưng cho biết. Đến khi người đi đường xót thương đưa vào viện 108 thì trên người Hưng chỉ còn độc bộ áo xống.
Sổ sách đến chiếc mũ cối lòng vàng. Nấu thử anh đã có một kho rượu chất kín trong ngôi nhà gần 200m2. Anh Hưng nhớ khi còn nhỏ thường phải đi bộ rất xa để mua rượu cho cha.
Nghe nhạc bên những chiếc máy hát cổ và những chum rượu “rồ” do tự tay anh nấu. Khi gặp “hạn” mà không bị mất đi sinh mạng thì “vận” người có thể đổi thay. Hưng đã tỉnh lại trong tình trạng mất 70% sức cần lao.
Những dấu ấn của một thời “oanh liệt” nay chỉ còn lại một anh Hưng khá “phong nhã”. Trong lúc đang lim dim nghe nhạc tôi lại được anh Hưng mời uống một chén rượu do anh tự cất và nấu có cái tên rất lạ “rượu rồ”. Mới uống ai cũng thấy nhẹ nên dễ “mềm môi”.
Nước da đen nhẻm với khuôn mặt dọc ngang nét chân chim và một chòm râu dài lỏng chỏng hơn một gang tay đang lóc cóc đạp chiếc xe cà tàng trên đường làng.
Chiếc đồng hồ SK đều bị lột sạch. Nghĩ lại thấy mình đã quá phí hoài thời gian
Tuổi xanh và làm khổ gia đình quá nhiều…”. Anh Hưng mở chiếc tủ mica trong sân nhà bật cho tôi nghe một đoạn băng cối từ năm 1971 “Tơ Vàng 4. Mất gần 1 năm Hưng “nhọ” mới có thể đi lại và cần lao nhẹ được. Anh Nguyễn Hữu Hưng. San sẻ bí quyết rượu rồ. Một ngày đập phá cả trăm triệu đồng đối với Hưng nhọ chỉ là chuyện cơm bữa. Sợ cha mắng. Thân mình gần như tàn phế nhưng được sự động viên.
Sau nhiều lần thất bại anh Hưng đã nấu được rượu ngon. Nhà hát Lớn được những người làm nghệ thuật coi như “ngôi đền” của những người làm nghệ thuật cổ điển. Khi đã có tiền. Nay Hưng “nhọ” chỉ còn chưa được 50kg. Đặc biệt là đến độ một mực thì lâm vào tình trạng “nói trước quên sau” hoặc nói năng câu nọ xiên vào câu kia như… phát rồ".
Lạ một cái là rượu uống vào không say xỉn nôn ọe mà chỉ khiến người uống lâng lâng. Thay cho những trò ngông ngênh phá đời là săn sóc cây cảnh.
Chuyện kho rượu của anh Hưng phát xuất từ một câu chuyện thời thư từ. Đám “chiến hữu” một thời thấy Hưng thân tàn ma dại đã bỏ đi một mạch không trở lại.
Chúng tôi khá sửng sốt trước con người nhỏ bé với cái lưng còng. Sau một thời kì dài xuống cấp. Không thể hình dong được Hưng “nhọ” một thời khét tiếng cả khu vực Yên Phụ. Khánh Ly. Anh Hưng phải xin nước mưa của láng giềng đổ vào chai đem về.
Một lần trời mưa to. Nhiều người làng từng được mời uống rượu này một lần xong là nhớ mãi. Trở về tay trắng. Anh Hưng cho biết: “Mỗi mẻ rượu tôi chỉ lấy nước “giữa” còn nước đầu. Hôn mê sâu đúng 3 ngày. Thái Thanh - tiếng hát vượt thời kì”. Ngổ ngáo. Đầy khỏe mạnh nhưng cũng không kém phần ngang tàng. 90% sẽ trở thành người thực vật. Lô đề trở thành thú tiêu tiền tài người dân cày mới “phất lên” từ đất đai.
Các trang thiết bị của hí trường trong đó có 2 chiếc máy hát hiệu DENON được cho là dùng để phục vụ “hát nhép” trong thời kì hơn 30 năm tại hí trường đã bị hai người khá bí mật mua mất. Vì chuyện này mà anh Hưng bị một trận đòn nhớ đời.
Tự tay tuyển lúa nương và xây lò nấu rượu. Khi lớn lên. Khi nếm thấy rượu đã đủ độ. "Dị nhân" làng Phú Xá Cách đây gần 15 năm.
Âm thanh mộc từ đôi loa gỗ phát ra không trong veo như qua xử lý bằng amply điện tử nhưng lại khiến người nghe gai hết cả người. Duy Khánh. Anh kỳ công sang tận Hưng Yên để đặt gần 100 chiếc chum sành.
Thành Công.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét