Và thế hệ trung gian với các danh tiếng như Klimov, Solovyov, Bykov lên cầm lái Hội điện ảnh hoàn toàn có quyền hy vọng vào sự bình đẳng trong vấn đề này và các vấn đề khác liên hệ tới điện ảnh trong nước

- Mosfilm mô hình năm 98 và bây chừ là hai hãng phim khác nhau. Mà dưới thời Xô viết, chả hạn, vấn đề kinh phí của bộ phim cũng không kém phần gay gắt hơn hiện. Nếu không, tôi có thể hoảng sợ. Còn điện ảnh, cũng như văn hóa, vẫn ở ngoài cuộc. Điều đó cũng giống như khi bạn làm một bộ phim từ con số không tới kết quả rốt cuộc. Bản thân nó là một huyền thoai, nếu bạn muốn.
Thậm chí một thời gian tôi không nhắc tới nó trong các bài phát biểu công khai, còn giờ đã xuất hiện nhiều người mến mộ sát sao của bộ phim.
Cảnh trong phim Thuốc độc, hay lịch sử những vụ đầu độc trên toàn thế giới - Năm nay vừa tròn 12 năm kể từ khi xuất hiện trên màn ảnh bộ phim của ông Thuốc độc, hay lịch sử những vụ đầu độc trên toàn thế giới. Nhưng về nguyên tắc tôi muốn nhấn mạnh rằng đây không chỉ là vấn đề tiền bạc. - Một ngày nào đó sẽ có một người khác, một giám đốc tiếp theo của Mosfilm ngồi vào cái ghế này.
- Thưa Karen Georgievich, là một giám đốc ông phải bảo đảm việc làm cho hàng trăm người, mặt khác, ông thông tỏ những gì diễn ra xung quanh, kể cả trên bờ cõi “Mosfilm”, nơi trong các trường quay người ta đang thực hành những bộ phim truyền hình nhiều tập, các chương trình truyền hình…Ông có bằng lòng sự thỏa hiệp không? Sự thỏa hiệp là tất yếu, bạn chẳng thể lẩn tránh nó.
Dường như kiến trúc sư Tây Ban Nha Antoni Gaudi nói rằng tôi không tạo ra cái gì cả, tôi chỉ xây dựng những công trình do chính thiên nhiên tạo ra… - Là người có thâm niên giảng dạy nhiều năm ở VGIK, xin ông cho biết sự khác nhau cơ bản giữa sinh viên của ông với những thí sinh những năm 60 – đầu 70 của thế kỷ trước? Đó là sự khác nhau kinh khủng về kiến thức, đặc biệt là tri thức nhân văn.
Xin ông cho biết số mệnh bộ phim có diễn ra như ông đợi mong không? Đây là một câu hỏi rất thú. Cần lao của chúng ta mang tính chất cá nhân chủ nghĩa, chính vì vậy chúng ta khó khép mình vào tổ chức. Đó là đời của những nhân vật hướng vào cuộc tranh đấu - Cherkasov, Andreev…Còn đàn bà là phần thưởng cho chiến công mà họ đã giành được. Điều đó rất ít có ý nghĩa đối với nghệ thuật.
Tiện cũng xin nói, tôi cho rằng một bộ phim hay thỉnh thoảng được tạo ra ngoài ý muốn của chúng ta, chúng ta chỉ là những người quảng bá nó. Tôi nghĩ rằng dù rằng Mosfilm là một nền sinh sản công nghiệp với chu kỳ khép kín, nhưng điều đó không được trở nên vượt trội trong công việc của giám đốc. Về sau nó đem lại kết quả.
Năm 2002, sau khi đoạt giải thưởng tại LHP Kinotavr, nó bị phản đối mạnh mẽ

Poster phim Chúng tôi từ ban nhạc Jazz - Thưa Karen Geogievich, hai năm trước trên “Báo Văn”, ông đã chủ xướng cuộc bàn cãi “12 đạo diễn nổi giận”.
Thậm chí tôi chẳng thể lý giải nổi nghịch lý này, vì rằng không chỉ các em con nhà khá giả ở Moskva và Leningrad mà ngay cả những học sinh tốt nghiệp phổ thông thường nhật nhất ở Sibir, Viễn Đông khi đến trường chúng tôi cũng rất tường văn học và điện ảnh.
Ông có thể đánh giá công việc của mình như thế nào? Tôi nghĩ rằng về cơ bản tôi biết sử dụng cơ hội mà mệnh dành cho tôi. Tất nhiên, các bậc thầy, những đạo diễn vĩ đại của đời trước đã xác định chính sách trong điện ảnh. Cảnh trong phim Người đưa thư hiện chẳng thể có huyền thoại theo đúng định nghĩa của nó. Sự chuẩn bị chiến tranh đã trở nên kết quả logic của việc xây dựng một nhà nước thực sự vĩ đại vào những năm 20, 30.
Tôi hoàn toàn tán thành. Nhân thể xin nói, rất may là lúc bấy giờ tôi không mường tượng được vớ những khó khăn mà mình sẽ phải chiến đấu. Quan yếu là kinh tế, quốc phòng, lương hưu. Đó không chỉ là sự bắn giết và đổ máu. Tai họa ở chỗ, mục đích của chủ nghĩa tư bản xoành xoạch là một – sinh sản hàng hóa.
Từ ấy đến nay không ai nói về điện ảnh, về những khó khăn của nó sâu sắc đến thế trên các diễn đàn cao cấp. Mỗi cảnh mặt trận cần phải có nghệ thuật kịch bên trong, một cái cốt đặc biệt. Vẫn chưa có sự nhận thức thấu suốt tầm quan yếu của điện ảnh, mà thiếu những quyết định ở cấp cao nhất sẽ không có gì xảy ra. - Yury Kara nói rằng cả Solovyov lẫn Mikhalkov đều chẳng thể xây dựng được Hội điện ảnh thành một tổ chức xã hội thực sự… Kết quả là hội một đằng, điện ảnh một nẻo, khán giả một phương… Tiếc thay, tôi rút ra một kết luận đáng buồn rằng bản chất của nghề chúng ta hoàn toàn xa lạ với sự phục tùng máy móc.
Hơn nữa, đó lại là những thí sinh rất thường ngày, dễ thương, bởi vậy càng thấy buồn hơn. Thực thụ đó là cuộc chiến của các nền văn minh. Và vấn đề đốn nhất vẫn còn để ngỏ - liệu nhà nước có cần điện ảnh không, và có hay không sự nhận thức của cấp trên về ý nghĩa của điện ảnh đối với ý thức dân tộc? Vẫn như trước, có cảm giác rằng những quyết định rút cục, hữu hiệu đối với nền điện ảnh nước ta vẫn nằm đầu đó bên ngoài.
Những điều kiện kỹ thuật bây chừ mà bất cứ kẻ nào cũng thể tiếp cận để tham gia thế giới điện ảnh và coi mình là đạo diễn, có ảnh hưởng trực tiếp tới chất lượng nghệ thuật, nếu chúng ta nói tới toàn cảnh. Chúng ta đã tra tấn nhau bằng những câu chuyện về trên dưới tư tưởng dân tộc

Sau đó, chính trị đã can thiệp vào quá trình không thể đảo ngược này, dẫn tới sự sụp đổ của Liên Xô. Nghĩa là những “chiến sỹ” trên chiến trận tư tưởng đã bắt đầu làm phản nó, và sự vấy của giang sơn đã diễn ra sớm hơn nhiều? Tôi tin tức rằng sự sụp đổ của Liên Xô bắt đầu sau khi Stalin tạ thế, và về đề tài này có nhiều công trình nghiên cứu khách quan.
Bản thân khái niệm chiến công trong điện ảnh ngày một trở nên hình thức hơn. Các nhân vật hy sinh ngoài mặt trận. Ví dụ, tôi không bao giờ bằng lòng việc sử dung tiếng nói tục trong điện ảnh, sàn diễn, truyền hình. Nhân thể xin nói, đó là đại hội cuối cùng, nơi người ta nói một cách đích thực, nghiêm trang về điện ảnh.
Lúc bấy giờ các diễn viên, như những huyền thoại, biểu hiện một tư tưởng nào đấy. Còn sau đó tổ quốc không thể tồn tại trong một cơ cấu cứng nhắc như vậy. Ông và các đồng nghiệp của ông đã đáp nhiều câu hỏi, qua đó có thể phát hiện ra xu thế chung của nền điện ảnh Nga bây chừ. Thành thử, hiện tôi thường nói với sinh viên của mình: hãy đọc sách, chính hành trang này mới có thể đưa bạn tới thắng lợi rốt cục trong cuộc đua của chúng ta.
Và tôi không đồng ý với những kẻ cho rằng đó là một hành động côn đồ, rằng chính các nhà điện ảnh bắt đầu làm sụp đổ Liên bang Xô viết. Tình hình có thể gọi là thảm họa, vì chưng sinh viên bây chừ không được trang bị về kiến thức văn chương, Nghĩa là trong hành trang của các em quả là không có nó. Đối với ông, một nghệ sĩ giàu kinh nghiệm, điều gì trở thành bất ngờ nhất trong quá trình làm việc? Chính là cuộc chiến tranh.
Mặc dù 20 năm có thể quá ít đối với điều đó xét về quy mô lịch sử. Nhưng xin nhấn mạnh rằng đối tượng luận bàn chính yếu là điện ảnh như một nghệ thuật. Ông sinh năm 1952 tại đô thị Krasnodar, tốt nghiệp khoa đạo diễn Trường Điện ảnh quốc gia (VGIK) năm 1975. - Suốt 20 năm nền điện ảnh Nga không tạo ra được một tác phẩm nào để, mô phỏng câu nói của Pokrovsky về opera, cả dân tộc bỏ hết mọi công việc, buổi tối đi xem phim, và sáng hôm sau thức dậy với một tâm trạng vô cùng vui vẻ.
Nếu bạn muốn biết thì đó là những yêu cầu rõ ràng của GOST (Tiêu chuẩn nhà nước Liên Xô) được áp dụng cho bất kỳ một tác phẩm nghệ thuật nào ở Liên Xô. Bản thân cuộc sống là một sự thỏa hiệp. - Hiện, ai cũng có thể làm phim, thậm chí bằng điện thoại di động, điều đó có làm mất uy tín nghề không? Vâng, đương nhiên

Còn bây giờ không có tư tưởng như vậy. Đạo diễn - biên kịch Karen Georgievich Shakhnazarov - Bộ phim mới nhất và trước tiên về đề tài chiến tranh của ông Hổ trắng.
Còn ở nước Nga, chúng ta không thể nào hiểu được. Và vấn đề thứ hai rất quan trọng mà người ta bỏ quên khi nói về những xung đột ở đại hội ấy. Quá trình suy sụp đã diễn ra, và điện ảnh chỉ là một bộ phận nhỏ của cái hệ thống đã được hình thành đó. Còn sau chiến tranh cả nhân vật nam lẫn nữ đều đã đổi thay. Xây dựng, chính là xây dựng hãng.
Và bất kỳ một đạo diễn nào, thậm chí lớn nhất, cũng phải thực hiện những đề nghị này. Trần Hậu (Theo Báo Văn). Bạn nói về tính thống nhất của điện ảnh Xô viết, nhưng làm sao không hợp nhất nếu lúc bấy giờ chúng tôi buộc phải làm việc trong phạm vi những quy tắc nhất thiết. Nói chung, có thể coi đại hội này là một sự lầm lẫn thơ ngây của các nhà điện ảnh cũng như những người làm nghệ thuật vào thời điểm giang san bắt đầu được hít thở bầu không khí tự do, điều này xét về mặt con người, hoàn toàn có thể lý giải được… đầu tiên, đó là một đại hội trung thực.
Cái hội ấy đã tổ chức ra chúng tôi, chúng tôi đôi khi có làu bàu, nhưng buộc phải phục tùng… Còn giờ quốc gia quả là sổ toẹt vào vào hội, nên chúng tôi chẳng thể tự tổ chức được.
Surin, giám đốc “Mosfilm” lúc bấy giờ. Nhờ sự cầm cố không chỉ của tôi mà của cả tập thể, Mosfilm hôm nay là một hãng phim được coi là mẫu mực trong giới điện ảnh Nga và nước ngoài. Tôi coi bộ phim xuất sắc của bạn tôi Volodia Menshov “Moskva không tin những giọt nước mắt” là đỉnh cao trong sự tha hóa nhân vật.
Có thể, những vấn đề đặt ra trong “Thuốc độc…” càng ngày càng được phát hiện trong cuộc sống chúng ta vào thập kỷ gần đây. Phim Buổi chiều mùa đông ở Gagra - Phát biểu tại đại hội này, Rolan Bykov nhắc lại câu chuyện xẩy ra vào đầu những năm 70 với A.
Hơn nữa, thời kỳ đó thậm chí không tồn tại khái niệm huyền thoại. Bạn hãy nhìn anh chàng thợ nguội Gosha mà xem, tuồng như vẫn là một con người chuyên cần, nhưng phương hướng sống, ý nghĩa của sự hiện hữu trong thế giới này đã hoàn toàn bị xói mòn.
- Năm 2013 vừa tròn 27 năm ngày tổ chức đại hội điện ảnh lần thứ 5

Ông có thể chúc ông ta điều gì, và cảnh báo điều gì? Cần phải tránh thái độ thực dụng thuần túy đối với thương hiệu của Mosfilm. Theo tôi, điện ảnh cũng có thể trở thành tư tưởng dân tộc ở nước Nga hoặc một bộ phận của nó, và cần xây dựng một chính sách tài chính đúng đắn đối với nó.
Lúc bấy giờ giang san khá khép kín, không có gì cả, và mọi người ham hiểu biết. Ở đây ngấm ngầm biểu thị cuộc đương đầu của các thế hệ, và đó cũng là một quá lớp lang nhiên.
“Thuốc độc…” là bộ phim được xem nhiều nhất trên Internet, nó thường được các kênh truyền hình giới thiệu, cho đến bữa nay, đây là bộ phim của tôi được xem nhiều nhất. Chẳng thể mường tượng nổi một thí sinh không đọc tác phẩm của Tolstoy trong những năm 60 lại dám bước lại gần tòa nhà của VGIK. Surin phàn nàn rằng Khutsiev với Shchukshin tạo ra các kiệt tác của mình và nhận giải thưởng ở phương Tây, còn ông ta bị đau đầu vì điều đó…Trong khi những bộ phim nhàng nhàng khiến ai cũng ưng ý, không ai chửi ai… Và nói điều đó là con người trực tiếp gắn với hệ tư tưởng và rất sợ đánh mất chiếc ghế của mình.
Bởi bây giờ người ta chỉ nói về tiền, về sự tài trợ của quốc gia… Chúng tôi cũng đã nói về điều đó, nếu độc giả biên bản của đại hội sẽ thấy, kể cả việc cải thiện cơ sở kỹ thuật vốn khôn xiết quan trọng đối với chúng tôi lúc bấy giờ. Mosfilm vừa là bảo tồn , vừa là các kho lưu trữ, vừa là những đường phố.
- Đồng nghiệp của ông, Vadim Abdrashitov, kêu ca về sự thiếu vắng tư tưởng nghệ thuật nói chung trên toàn thế giới. Trong khi nền điện ảnh Xô viết luôn luôn có 5-6 huyền thoại tuyệt đối cộng với 5 chục tên tuổi thẳng thớm nằm trong tầm mắt của khán giả, hơn nữa của bất cứ công dân nào trong nước.
Nhưng điều quan yếu là phải xoành xoạch biết giới hạn mà tôi với tư cách một giám đốc chẳng thể vượt qua. Và không chỉ chuẩn bị chiến tranh, nội dung của nó là xung đột Đông -Tây. (TGĐA) - Karen Georgievich Shakhnazarov là đạo diễn kiêm biên kịch Nga nức tiếng, tổng giám đốc hãng Mosfilm. Phải luôn luôn biết nói với mình và cấp dưới của mình: dừng lại, tiếp theo không thể thỏa hiệp nữa.
Vì người phụ nữ nhân vật đã thực hành những chuyến bay xuyên lục địa, chinh phục những đỉnh núi cao.
Quay được một cảnh chiến trận năng một tài năng riêng biệt. Nhân dịp kỷ niệm 68 năm ngày thắng lợi phát xít (9/5/1945 – 9/5/2013), chúng tôi xin trân trọng giới thiệu cùng độc giả bài giải đáp phỏng vấn của đạo diễn. Là tác giả của những bộ phim như: Chúng tôi từ ban nhạc Jazz , Buổi chiều mùa đông ở Gagra , Kẻ giết hại Nga hoàng , thành phố Zero , Người đưa thư , Phòng 6 … Bộ phim mới nhất và trước hết của ông về chiến tranh Hổ trắng , dựa theo cuốn tiểu thuyết cùng tên của nhà văn Peterburg Ilya Boyashov, là câu chuyện về người lính xe tăng may mắn sống sót sau những thương tích khủng khiếp.
Giống như 10 năm trước, thực trạng điện ảnh nước nhà vẫn bất ổn. Có một nghịch lý là phương Tây đã nhận thức điều đó từ lâu. Chúng tôi đã làm nhiều việc mà ban sơ tưởng như phí phạm sức lực và tiền nong, nhưng chính cái thái độ không vị lợi ấy đã phát huy tác dụng.