Nhưng cùng chung cảnh ấy những người không khởi kiện hoàn toàn không được gì
Để nuôi bộ máy 7 cán bộ gián tiếp. Đến trưởng các phòng ban. Chỉ đủ một mảnh ni lông che một cái giường. Hồi anh thanh niên tên Thăng về. Lợn không qua nổi nạn động bát đũa. Lãnh đạo Cty cũng nghĩ ra ối chuyện để làm kinh tế. Gói chè chẳng biết mua chịu hay không. Về tài chính của đơn vị được anh ngắn gọn thế này: “Khi bàn giao từ Giám đốc cũ sang quỹ còn 145.
Trương mục ngày nay còn 1 triệu đồng nhưng không thể rút ra mà tiêu được vì sẽ bị khóa trương mục. Thủ quỹ không phải làm gì vì công nhân đã nhận hết khoán. Công nhân phản đối. Trạm trại mà chẳng ra cái giống gì. Cụt vốn. Chẳng có khoản nào trả nợ. Hiện nay đến chè cũng không có tiền để mua nữa họ xuống cấp hơn. Hay chỉ dành để đãi khách phương xa là tôi.
Công nhân nghỉ hưu Bùi Văn Bang chán ngán: “Đây không phải là nông trường. Thắc mắc các anh trên đô thị bảo thời buổi này phải theo xu thế hội nhập.
Hễ bơm là lụt cả vùng. Cỗi. Trạm bơm xây xong không hoạt động được ngày nào vì đúng ra quy hoạch bơm tiêu phải có mương thoát đằng này họng máy cứ nhằm thẳng vào vườn vải của dân.
Anh Toàn tay xoa xoa vào nhau. Tổng cộng đã có gần chục đời giám đốc lướt qua lịch sử Cty. Việc làm không có. Chuột kéo nhau từng đàn vào làm tổ trong buồng máy. Có chức danh đó cho dễ bề làm việc”. Nghỉ lễ tết. Chuối. Đến dây điện cũng bị bóc đem bán bó còn cột điện đào lên thanh lý cho dân mua đập vụn lấy sắt làm nhà.
Giữa cuộc họp lãnh đạo nông trường khi ấy còn bảo: “Chó cứ cắn còn bánh xe lịch sử vẫn cứ quay”
Trâu tập thể không thoát nổi cửa miệng người tham. Ngày công còn họ chỉ “gặm” gốc cây mà tồn tại. Tài sản lớn nhất tự mua được là cái nồi cơm điện trị giá 1 triệu đồng từ số tiền thưởng cho suất học trò giỏi thị thành của thằng con trai. Để vượt qua ao lên hòn “đảo” là mảnh vườn ở giữa.
Cty đành cứ thế trừ lùi dần vào số lượng sản anh chị phải đóng hàng năm. Hết đợt nợ này khất rồi lại đợt khác khất tiếp. Một công nhân vừa nghỉ hưu của Cty TNHH MTV Quý Cao có tiền thân là Nông trường Quý Cao (Tiên Lãng. Tròn xoe nhưng lại bị đóng ngược. Giờ cánh cửa trạm bơm đã bật tung. Đòi nâng mức sản. Như vườn của ông Thăng lúc nhận khoán thu nhàng nhàng 5.
Diện tích đất của Cty còn 122 ha. Tất nguồn thu chỉ trông mong vào sản của những người hợp đồng ngoài để trang trải bộ máy. Còn cảnh hiu quạnh và những con người ngơ ngác vì lạc điệu với cuộc sống thị trường. Anh Toàn tiếp chuyện: “Khi làm đề án chuyển từ công ty nông nghiệp Quý Cao sang công ty TNHH một thành viên Quý Cao chính tôi viết đề án chỉ có chức chủ toạ hội đồng quản trị kiêm Giám đốc nhưng khi nhận quyết định mới ớ người ra vì lại là giám đốc điều hành.
Lóng cóng không cẩn thận ngã lăn tùm xuống nước. Mấy mảnh bao tải ở cửa sổ đã rách tơ tướp. Phần khoán cho công nhân về hưu họ không đóng sản nữa. Tôi bưng cái chén đựng thứ nước không ra xanh cũng không ra vàng nhấp một ngụm. Bảy công nhân gửi đơn kiện đến tòa án huyện Tiên Lãng và được xử thắng. Khi lãnh đạo mới lên thay. Nể lời mời.
Vân vê các ngón một hồi: “Tôi chả thiết gì cái chức Tổng giám đốc đâu nhưng sau lưng tôi còn 6 cần lao gián tiếp nữa. Cty lại phải chịu thêm khoản nợ dồn góp gần 2 tỉ đồng.
Người ta thuê máy ầm ì suốt ngày đào ao. Hai bên đường là những dãy nhà tồi tàn như ngầm cáo giác về cuộc sống khốn khổ của chủ nhân. Phương án tốt nhất: Trả đất và giải tán! Hiện tại. Nhưng ngỗng. Vườn vải đã cỗi nhưng không được phép thay Không còn những tiếng hát
Năm 1995 anh Thăng nhận ký hợp đồng cần lao và trước đó là giao kèo giao khoán đất 50 năm từ lãnh đạo nông trường. Giờ rộng chỉ vừa đủ một con bò chửa đi. Căn nhà mà hễ gió lay cành vải ken két ngoài vườn.
Máy móc bị bán sứ. Một cuộc sống lạc điệu Mấy năm về trước. Chứng kiến nhiều chuyện bất bình. Uống nước đun sôi để nguội… Chuyện vãn một hồi.
Hôm mai bốc mùi xú uế. Anh Hoàng Văn Thăng. Lãnh đạo Cty lại thí nghiệm làm trại nấm trị giá hàng trăm triệu cũng chỉ được một thời gian rồi bỏ xó.
Chị văn thư cộp cái dấu vào giấy đi đường của tôi. Ông Tổng giám đốc: "Tôi đã chán chức giám đốc điều hành lắm rồi" Thấy vẻ không tin hiện rõ trên nét mặt tôi. Vườn không ra vườn. Trước đây nơi này là nhà nấm Hết nạn đào ao Việt Mỹ. Số đi kiện được hứa trả lại phần lạm thu (dù chỉ trên giấy). Mấy năm rồi Cty không đại hội công viên chức chức. Phần khoán cho công nhân cũng nhiều người không chịu đóng sản.
Căn nhà mà mấy tấm ván ở cửa chính đã mục. Phải bớt cả bảo hiểm của công nhân. Kề bên một cái chuồng lợn khác của láng giềng. Người bắc cầu tạm. Ông Bang bảo trước mình là đội phó bên cạnh một đội trưởng nữa vừa lao động vừa chỉ đạo 48 chiến sĩ. Mọi người đến cơ quan chỉ để uống nước chè. Chị văn thư xon xón vào phòng giám đốc điều hành dúi cho một gói chè nhỏ.
Một cựu công nhân Nông trường Quý Cao bảo: “Ban lãnh đạo từ Giám đốc. Số “cứng đầu. Công nhân kẻ chống thuyền. Công nhân số sợ hãi thì đem đóng. Các nông trường bây giờ phần đa chỉ còn những lời ta thán.
Cái dấu đỏ chót. Hỏi về định hướng tương lai
Cty đã “mượn hết” bảo để đóng tiền bảo hiểm cho chồng chị lo một suất nghỉ hưu. Công đoàn… đều kém hết cả”. Hải Phòng). Ngỗng Hungary. Cựu chiến binh. Căn nhà mà mỗi trận mưa. Mỗi đời một thêm sa sút. Tây tàu đến mình chỉ ký kết với giám đốc điều hành. Cái còn lại ướt tầm tã tứ phía. Anh bảo vì đó là tài sản một mực.
Năng suất sụt giảm nghiêm trọng mà người giao khoán không được trẻ hóa. Thay thế cây. Ở trong cái chuồng lợn cũ nhưng hai vợ chồng chị Lữu cùng nhiều người khác không được xếp hạng hộ nghèo như những nông dân trong làng vì họ có tiếng rằng công nhân.
Nước nổi bèo nổi. Người cần lao không được hưởng các quyền lợi như bảo hiểm. Cuống lưỡi chỉ có vị chát đắng. Không có tiền vào lứa lợn mới đành rằng họ còn phải chịu cảnh chủ đại lý cám thẳng tuột đến nhà dòm nom hết chĩnh gạo lại vại cà xem có gì cất giấu. Vô lý thế. Nông trường tốt tươi bạt ngàn nào cam.
Đàn bà. Ông giám đốc điều hành gọi ồi ồi sang phòng kế bên vời anh kế toán đến. Đòi thu tăng bảo hiểm. Dặt dìu cờ quạt của thời mở đất. Số tiền ấy tới giờ vẫn chỉ là khất nợ. Tôi gặp Bùi Văn Toàn - giám đốc điều hành Cty TNHH MTV Quý Cao và được anh cho hay đã 3 tháng nay 7 cán bộ gián tiếp từ giám đốc điều hành đến viên chức bảo vệ đều không có lương. Giám đốc điều hành ư? Tôi đã chán lắm rồi Chị Lữu khom người bước vào nhà vốn là cái chuồng lợn cũ của nông trường.
5 tấn/vụ giờ được mùa nhất chỉ được cỡ 1
Bỏ ra tất từ phân bón. 000 đồng. Cứng cổ” hơn liền bị bà Giám đốc ra quyết định đơn phương kết thúc cả hai loại giao kèo. Bất bình. Xã hội”. Người già còng lưng nuôi mấy thằng trẻ mà đến bảo hiểm cũng bị chúng nợ”. Thuốc trừ sâu. Phương án tốt nhất cho Cty hiện nay theo tôi là trả lại đất cho thị thành phục vụ cho an sinh. Hồi có mấy dự án lấy đất.
Giờ mấy chục mống công nhân mà có cả bộ máy từ Tổng giám đốc đến các phòng ban. Căn nhà vốn là chuồng lợn của chị Lữu Đó là cảnh nhà chị Phạm Thị Lữu và Bùi Văn Quyền. Có nhẽ lâu lắm rồi ở Cty không có việc gì phải dùng đến nó. Khi nhà vừa xuất chuồng tám tạ lợn hơi được 20 triệu đồng. Thuốc sâu… Chưa đủ nuôi cây nói gì đến nuôi người.
Đến chuyện các vị nghĩ ra xây trạm bơm tiêu gần tỉ đồng mới thực là hài. Hỏi chuyện vì sao vườn cây cỗi nhưng không được thay mới. Lân. Cái máy cứ quay gàu múc xung quanh rồi chừa đất ở giữa để hình thành ra loại ao mang tên Việt Mỹ rồi khoán cho dân. Thu sản nuôi cán bộ cũng không hôn phối. Điện máy phát ban đêm thay cho ánh dữ. Sản lượng tăng thì thu nhập mới tăng nhưng nghịch lý ở chỗ vườn vải của đơn vị đã tròm trèm 50 năm tuổi.
Trong nhà người đã phải di tản vì sợ sập. Hiệu quả kinh tế chẳng có nên công nhân nhận khoán nhao nhao xin kiếu. Kế toán. Từ năm 2011 có quy định doanh nghiệp phải đóng tiền thuê đất cho quốc gia đến nay.
Lời ca. Dọa ai không đóng sẽ bị cắt giao kèo. Được ra quyết định trả lại số sản Cty đã lạm thu. Đến ngay cả con đường mấy cây số tun hút xuyên qua nông trường ngày nào.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét